Nàng, Diệp Vãn Thanh, một thành viên của hiệp hội siêu năng lực, mỗi người các nàng mặc dù có năng lực người người hâm mộ, nhưng là tuổi thọ quá ngắn, có lẽ đây chính là nghịch thiên mà đi sao, nếu như lần này nàng không có chết, từ nay về sau, nàng sẽ không còn Độc Mệnh, để tránh bị hậu quả xấu nữa.
Diệp Vãn Thanh nghĩ, liền hướng trên bờ mà đi, mặc dù đêm hè cũng không Lãnh, nhưng Diệp Vãn Thanh vẫn là không nhịn được lạnh run một cái, có vẻ như nàng ngâm dưới hồ thật lâu, trên tay, trên người da đều hiện ra nếp gấp , còn có tự nhiên mình tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, mặc trên người tầng tầng lớp lớp la quần, nhìn qua là một bộ đồ cổ xưa, thật ra là chuyện gì xảy ra?
Diệp Vãn Thanh không hiểu ra sao, đi đứng có chút nhuyễn, chầm chập đứng lên, sờ soạng đi về phía trước đi.
Nơi này rất đẹp, có hoa có cỏ, có hồ có đình, chẳng qua là tại sao nàng thấy đầu choáng váng , thân thể càng ngày càng vô lực, càng ngày càng đốt nóng đây? Tựa hồ có cái gì muốn lao ra ngoài cơ thể, Diệp Vãn Thanh không nhịn được mắng chửi người: “danmnit, đây là chuyện gì xảy ra?”
Nàng dưới chân bước đi càng ngày càng vô lực, hơn nữa trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ quái, đều là chuyện nam nữ thân mật , mà nàng vừa nghĩ tới hình thể to lớn của nam tử, ngũ quan hoàn mỹ, đôi môi khêu gợi kia, tựa hồ cả người phấn khởi, Diệp Vãn Thanh không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ nói nàng bị người kê đơn rồi? Nguyên lai là như vậy, nàng bị kê đơn, cho nên giờ phút này có những biểu hiện đó là vì nàng cần một nam nhân tới để phát tiết trong mị độc trong cơ thể, là thế phải không? Nghĩ đến đây , nàng không khỏi nhức đầu .
Nói thật ra , thân là thế kỷ hai mươi mốt – Độc Mệnh Thánh nữ, nàng chính là một nhân vật truyện kỳ, thần hóa tượng trưng, mặc dù nàng có rất nhiều khách nhân, nhưng không có thời gian quan hệ nam nữ, cho nên bây giờ nàng là tấm thân xử nữ trong sạch, chẳng lẽ nói nàng xuyên qua , liền mất đi tấm thân trong sạch hay sao?
Nhưng bây giờ vấn đề không phải là trong sạch hay không trong sạch, đêm hôm khuya khoắc , lại là nơi hoang dã, nàng đến chỗ nào để tìm một nam nhân đây, Diệp Vãn Thanh nghĩ, một đường đi về phía trước, đi tới đi lui, y phục trên người, đã bị nàng xé lộ ra một mảng lớn trước ngực, dù sao cũng không ai nhìn thấy, nàng hay là hít thở không khí một chút đi.
Lảo đảo nghiêng ngã, sờ sờ sợi dây, vẫn đi về phía trước, cuối cùng vẫn không biết là đi tới chỗ nào? Đang lúc mông lung, chỉ thấy phía trước có thác nước, điêu lan Ngọc trụ, hàng rào Hoa bình, bốn phía im ắng không có một chút tiếng vang, Diệp Vãn Thanh mặc dù quanh thân nóng bỏng, động tác lại rất nhanh nhẹn, theo đoạn đường quanh co, rất nhanh liền đi tới một loạt phòng ốc rường cột chạm trổ phía trước, đi đến phía trước từ cửa sổ nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch, nàng không khỏi thất vọng, cảm giác nóng rực giày vò nàng, khiến cho nàng càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng thất vọng, chẳng lẽ nói nàng thật phải chết ở chỗ này rồi, dưới chân trầm trọng vô cùng, đang ở thời điểm nàng sắp buông tha.
Trong đêm tối, ở một cánh cửa sổ, một ánh sang chiết xạ quang mang chiếu ra ngoài, khiến cho nàng vừa mừng vừa sợ, không biết xảy ra chuyện gì, liều mạng đem đầu hướng tới trước cửa sổ sát lại, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ nhìn ra, một nam nhân đang ngồi ở trên giường lớn của gian phòng, đang tu luyện võ công gì đó, khẽ nhắm hai mắt, nhìn không rõ lắm thần sắc trên mặt, nhưng hoàn toàn lâm vào cảnh giới vong ngã.
Diệp Vãn Thanh ở hiện đại xem rất nhiều bộ sách võ học, biết trong tu luyện công tâm pháp …, ngay tại lúc này, thì không cách nào rời đi cảnh giới , nghĩ đến đây , đáy lòng chợt lóe lên mừng rỡ, thật là trời ban cơ hội tốt a, xem ra lão Thiên là đồng tình nàng, không chút nghĩ ngợi, liền hướng tới làn váy, xé rách một mảng vải, che mặt lại, nàng không thể để cho nam nhân này vừa mở mắt liền nhận ra nàng , đến lúc đó nhất định chết không có chỗ chôn.